Chồng muốn cho bố 20 triệu đồng chữa bệnh, tôi thì không

2025-04-22 IDOPRESS

Vợ chồng tôi đều 35 tuổi,cưới được hai năm,tôi chưa sinh con vì vấn đề kinh tế và công việc không ổn,cộng thêm những bất đồng trong quan điểm sống của hai vợ chồng khiến tôi luôn cảm thấy lo lắng,cô đơn trong cuộc hôn nhân của chính mình. Vài tháng trở lại đây,nhiều lúc tôi cảm thấy thật sự mệt mỏi và muốn rời xa anh nhưng lòng còn thương nên đôi chân vẫn ngập ngừng bước đi không nổi. Anh là mẫu người đàn ông thích an phận,thật thà như đếm,luôn lo cho người khác xong mới tới lượt mình,thích tụ tập rượu chè,tiền bạc có cũng được mà không có cũng chẳng sao,ưu điểm là vẫn yêu vợ và biết phụ giúp việc nhà. Tôi trái ngược hẳn với anh,là mẫu người phụ nữ thẳng thắn,cầu tiến,sống thực tế,không phụ thuộc chồng. Đối với tôi,tiền bạc là thứ rất quan trọng trong cuộc sống này,đặc biệt là sau hôn nhân.

Tôi biết mình và anh không có chung quan điểm sống,vì vậy suốt 10 năm anh theo đuổi tôi vẫn luôn từ chối. Cuối cùng tôi vẫn lấy anh vì một lí do,cũng có thể là do duyên nợ. Khi đó tôi làm quản lý trong công ty,một lần họ gửi tôi đi học thêm về kỹ thuật mới bên nước ngoài,tại đây tôi đã gặp lại anh (anh đi xuất khẩu lao động). Qua một người bạn thân,tôi biết được cuộc sống của anh kể từ khi hai đứa chia tay,anh nhận một đứa con nuôi vì không muốn lấy vợ. Anh hay rượu chè,nhậu nhẹt do chán nản. Khi tôi gặp lại anh,anh đã nói: "Vì em mà anh sống như vậy". Lúc đó trái tim tôi như muốn khóc,cảm thấy mình như kẻ tội đồ vì những gì đã gây ra,thế là tôi quyết định lấy anh.

Kế hoạch của chúng tôi là đợi hết hạn visa (khoảng một năm) sẽ về nước làm đám cưới. Trong khoảng thời gian đó chúng tôi làm việc gần nhau,một số mâu thuẫn cũng bắt đầu. Do tính rộng rãi nên mỗi khi trong nhà có việc gì từ cụ ốm đến bố mẹ có việc,cháu chắt ốm,anh đều muốn gửi tiền về. Vấn đề này tôi đã không đồng ý,vì 8 năm trước đó anh đi làm có tiền đều gửi hết về cho bố mẹ xây nhà,hiện tại chẳng còn đồng nào để dành cho mình. Sau sự việc này tôi đã nói chuyện với anh và đưa ra quy định,từ giờ trở đi tiền bạc do tôi quản lý,nếu anh muốn cho ai vay đều phải có sự đồng ý của tôi. Nếu anh chấp nhận được thì sống chung,không thì thôi,đường ai nấy đi,chấm dứt từ đây. Cuối cùng anh cũng đồng ý. Được một thời gian lại y như cũ,khi anh cố tình lấy tiền trong tài khoản cho ông anh họ mượn,còn cho luôn ông ấy 1.000 USD tiền nộp phạt ôtô (vấn đề cho tiền này gần đây anh mới nói). Sau đó đúng vào lúc chúng tôi hết hạn visa,tôi cũng bỏ qua và làm đám cưới.

Sau cưới,tôi đi làm,chồng vẫn ở nhà do không xin được việc. Vài tháng sau,tưởng hai vợ chồng có nhiều tiền nên bố chồng bảo chúng tôi nên xây nhà ra riêng để sinh con cái. Khi biết chúng tôi chỉ có vài trăm triệu đồng,ông bảo cứ ở chung nhà với ông bà và vợ chồng anh trai cả (nhà chồng tôi có anh trai và em gái),khi nào có tiền xây nhà to thì ông cho 100 triệu đồng,không thì thôi. Trước những "ưu ái" của bố mẹ chồng,chúng tôi suy nghĩ và quyết định xây hai gian nhà tạm và một cái quán,ra ở riêng,ngay bên cạnh căn nhà hai tầng rộng 500 m2 của bố mẹ chồng. Tiền xây nhà,chúng tôi mỗi người một nửa,còn bố mẹ chông không cho gì,toàn bộ tiền và đất ông đều cho con trai cả và con gái.

Trước vấn đề này tôi đã nói với chồng: "Em biết đó là tài sản của bố mẹ anh,cho ai cũng là quyền của ông bà. Tuy nhiên trong cuộc sống có những thứ thuộc về trách nhiệm,nếu bố mẹ không cho gì cũng không sao. Từ giờ trở đi,bất kể bố mẹ có chuyện gì,từ đi viện tới ốm đau,ông bà cũng không có quyền chia cho em lo vấn đề tài chính. Em cho bao nhiêu đó là quyền em". Chồng tôi bảo không ai bắt em cả. Câu nói của tôi qua đi đúng một tuần sau thì bố chồng ốm đi viện,khi đó chồng đã yêu cầu tôi lấy 20 triệu đồng trong tài khoản để anh đưa bố đi viện,đợi bố khỏi rồi tính sau. Tôi đồng ý đưa anh,sau đó ông khỏi bệnh về nhà và cũng không nói với tôi lời nào về số tiền đó (khi đó vợ chồng tôi vẫn ở chung vì chưa xây xong nhà).

Do không thấy ông bà nói gì nên tôi chủ động nói chuyện với chồng,rằng đó là số tiền của em dành để xây nhà,không thể cho bố,tiền cũng đang thiếu nên em chỉ cho được vài triệu đồng thôi. Khi đó chồng nổi cáu với tôi,bảo anh định cho bố. Tôi bực quá và đã tranh cãi gay gắt với chồng. Cuối cùng tôi nói nếu anh muốn cho bố số tiền đó thì anh phải lo liệu toàn bộ số tiền xây cái nhà kia,em không bỏ tiền ra nữa. Do không có tiền nên anh đành chịu,sau đó vợ chồng tôi giận nhau một tháng.

Rồi đến cái nhà tạm cũng xong,vợ chồng tôi nợ thêm 100 triệu đồng,vay mượn bên ngoài và ra ở riêng. Tôi ở nhà bán hàng,định một thời gian sau ổn rồi sẽ sinh con. Chồng sẽ đi làm ngoài vì quán thu nhập không nhiều. Nửa năm đã trôi qua,anh vẫn không thể đi làm nổi,có muôn vàn lý do,nào là chỗ làm xa,chỗ lại nóng,chỗ lương thấp... Do còn nợ và sắp tới định sinh con nên tôi đã nhiều lần nói chuyện với chồng,rằng anh phải đi làm nhưng vẫn không thay đổi được gì.

Khi ngồi viết những dòng này,tôi đang nghĩ bản chất của con người không thể thay đổi. Chồng tôi hàng ngày đang làm những công việc sau: ôm điện thoại xem hài,uống nước chè,có người gọi thì đi nhậu và cũng hay say xỉn,thích đi làm đỡ và kiêm mọi việc bên nhà bố mẹ đẻ như thịt gà,chặt gà,sát gạo. Ngày qua ngày,tính từ lúc cưới đã hai năm,tôi đau đầu vì nợ,thất vọng về chồng,mỗi lần vợ chồng cãi nhau anh bảo tôi tham lam,sống chỉ bo bo,lúc nào cũng nghĩ về tiền. Anh còn bảo vợ mà như mẹ. Là người trong cuộc,nhiều tháng nay tôi thật sự chán nản và mệt mỏi,mong các bạn chia sẻ cùng tôi.

Hằng Nga

Tuyên bố miễn trừ trách nhiệm: Bài viết này được sao chép từ các phương tiện khác. Mục đích của việc in lại là để truyền tải thêm thông tin. Điều đó không có nghĩa là trang web này đồng ý với quan điểm của nó và chịu trách nhiệm về tính xác thực của nó và không chịu bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào. Tất cả tài nguyên trên trang web này được thu thập trên Internet. Mục đích chia sẻ chỉ dành cho việc học và tham khảo của mọi người. Nếu có vi phạm bản quyền hoặc sở hữu trí tuệ, vui lòng để lại tin nhắn cho chúng tôi.